Cậu ấy phân vân một chút, nói: “Cô ngóng tôi tại chỗ này, tôi mong nói chuyện với cô ấy một chút ít.”
Cậu ấy mở cửa xe cộ đi ra phía bên ngoài, trở về vùng trước.
Bạn đang xem: Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
“Cậu cho tới gặp .Josh sao? Bây tiếng cô ấy vẫn còn đó được coi là chị gái cậu sao? Dừng làm việc không tính cửa ngõ ko bước vào, đời nào là do áy náy?”
khi Diên nghe đầy đủ lời nói hoành tráng đe người này của cô, đắn đo xúc cảm trong trái tim bản thân là cố như thế nào.
Không ngờ họ đang tới tình trạng nlỗi nước cùng với lửa.
Trước cơ cô từng cười vô cùng dễ thương cơ mà trong mắt cô bây giờ hồ hết là thờ ơ.
“Tôi không cảm thấy áy náy”
“Không ư?”
“Josh vốn là một trong những con bài msống con đường đến tôi. Con xuất sắc đã có được định sẵn nhằm hy sinh. Vì vậy, bây chừ cô ta biến thành vắt như thế nào tôi cũng trở nên ko cảm thấy áy náy. Người hy vọng thành câu hỏi bự thì tất nhiên rất cần được có fan hy sinh. Cô ta đã làm rõ vận mệnh của bản thân mình từ mau chóng, không muốn giấy giụa vô ích”
“Nói thiệt là tốt. Coi thường xuyên sinch mạng của người khác, thay đổi họ thành bàn đạp đến bản thân. Cậu còn bảo rằng mình ko áy náy. Buổi tối liệu cậu tất cả ngủ đủ giấc không? Diên, người khác khiến cậu âu sầu, cậu đã khiến tín đồ khác đau đớn rộng gấp bội. Thậm chí đối phương là bạn thân thiện độc nhất vô nhị của cậu. Đây là đạo lý gì chứ?”
“Đạo lý gì sao? Thế giới này vốn dĩ ko công bình, thế vị thở than đến định mệnh của fan khác, không bởi cô Trúc Linc phải nghĩ biện pháp khiến cho bản thân trnghỉ ngơi yêu cầu khỏe mạnh rộng. Mới sẽ không còn phát triển thành giết thịt cá nhưng vươn lên là dao thớt. .Josh… đang làm cho không ít đến tôi, tôi khôn xiết cảm kích cô ta. Ngày mai cô ta kết giao, tôi sợ hãi ko nhân thể tham dự cần bây giờ cho xem một chút…”
Diên chưa kịp nói chấm dứt thì Hứa Trúc Linch đang ngắt lời: “Cậu vốn ko nên mang lại đây, bởi vì đã không ai mừng đón cậu.
Kính xin cậu hãy thức thời, chớ nên có tác dụng lỗi chuyện xuất sắc như vậy!”
“Nói cũng như, tôi vốn không nên tiếp đây. Vậy thì phiên cô nắm tôi nói cùng với cô ta, bảo cô ta hãy bảo trọng. E rằng trong tương lai…”
Không gồm duim phận gặp gỡ lại.
Cậu ấy ko nói không còn câu, chỉ hơi mấp lắp thêm môi.
Câu nói tiếp đến cũng ko nói ra bên ngoài.
Cậu ấy quay fan trở lại xe pháo, cặp kính râm che từ trần ánh nắng vào đôi mắt, không có bất kì ai rất có thể thấy được vào đôi mắt ấy tương đối tương đối loé lên ánh nước.
Cửa sổ đóng góp lại cùng xe pháo bắt đầu hoạt động.
Hứa Trúc Linh nhặt phiến đá dưới đất lên, man rợ ném mạnh khỏe cho tới, trùng hợp ném nhẹm trúng vào kính chắn gió.
Tảng đá khôn xiết nặng trĩu, nện lên kính chắn gió phát ra âm tkhô cứng hố nhỏ.
Diên quan sát nơi đó một cái thật sâu, nếu mình ko kịp tạm dừng hoạt động lại thì có yêu cầu hòn đá này sẽ nện thẳng vào đầu bản thân giỏi không?
“Cậu tư…”
Laura phẫn nộ nạm đến cậu ấy.
“Đi thôi” Diên điềm nhiên nói.
Xe đi xa. Laura khó tính nói: “Cậu tứ, tại sao anh ko nói cho cô ấy biết thật ra cách đây không lâu anh bắt đầu hiểu rằng thân phận của cậu hai? Đến tận cơ hội đó new biết phần đông cthị trấn bà chủ làm trong nhẵn buổi tối. Anh vẫn muốn cứu giúp cậu nhị nhưng mà không hề giải pháp nào khác…”
Laura còn chưa nới kết thúc đã trở nên đã trở nên Diên cắt ngang.
“Kết quả sẽ những điều đó, còn tồn tại ai đang chú ý lại quá trình nữa chứ? Sau này đừng nói lại cthị trấn này nữa” “Được rồi. Vậy hiện thời chúng ta về lại nhà cũ tuyệt sao ạ?
Cậu hai… Ngày mai cậu nhị đã kết hôn. Hôm nay bắt buộc trngơi nghỉ về gặp gỡ phương diện ông công ty cùng bà chủ””
“Không trngơi nghỉ về” Đôi mắt của Diên nhập nhoè cổ.
Đây là vấn đề nhất cậu ấy hoàn toàn có thể khiến cho .Josh vào lúc này.
Josh quay lại Kettering. Cô ta đã lấy dấu vân tay để vào phòng thao tác làm việc của Diên trường đoản cú trước. Lúc bấy giờ tuỳ luôn thể kiếm tìm một cái cớ để xua đuổi người giúp vấn đề ra ngoài, rồi bước vào chống thao tác làm việc.